Những ngày mưa không anh…

  Em… thực ra cũng chỉ là một đứa con gái nhỏ bé, lúc mệt mỏi cũng muốn có một bờ vai để tựa vào. Dù sao thì bây giờ em có nói gì anh cũng không nghe thấy!

Trời sắp mưa rồi anh à! Thời tiết trước khi mưa quả thực khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Có gió to lắm, anh biết em rất thích gió mà. Em thích gió vốn cũng bởi vì em mong gió có thể thổi bay hết muộn phiền trong em. Nhưng… từ trước đến giờ chưa bao giờ như thế, vậy mà em vẫn cố chấp thích, có lẽ vì vậy mà đôi lúc em cũng cảm thấy vui những ngày trời trở gió. Dạo này em bớt cảm thấy mình cô độc rồi anh à, đúng là do em suy nghĩ quá nhiều thôi, đâu cần vì một người mà lạnh ùng với cả phòng. Dạo này em cũng thôi nhớ về anh, em coi như chuyện của chúng ta là một thứ gì đã cũ nhất định phải quên đi. Biết anh không yêu em nhiều như em vẫn tưởng tượng cũng khiến em thanh thản đi nhiều đấy, em không phải dằn vặt, đau khổ khi cứ nghĩ là tại em nên anh mới rời xa như vây. Cũng vì điều này mà em nhận ra rằng em không yêu anh nhiều như thế. Chỉ là…mấy tháng trời gắn bó, bất chợt rời xa…quả thực bản thân không khỏi hụt hẫng, nuối tiếc.

Bây giờ em rất ổn, hàng ngày đi học, đi làm thêm, ăn ngủ đàng hoàng, chỉ có chuyện gia đình là không ổn chút nào. Em không biết mình phải làm gì lúc này nữa, cảm giác một mái nhà đang dần sụp đổ – trái tim em cũng theo nó mà rạn nứt. Em chỉ biết bản thân phải không ngừng cố gắng cái gì có thể làm được nhất định sẽ gắng hết sức. Đôi lúc, nhìn mọi người có gia đình êm ấm, tình yêu hạnh phúc, cuộc sống sung túc, em ghen tị lắm. Có phải ông trời hơi bất công với em không? Nhưng ngay sau đó, em đã có thể gạt phăng suy nghĩ tiêu cực đó. Người ta nói “Sống là phải biết chấp nhận, đồng thời hãy không ngừng cố gắng”. Phải rồi, ông trời không cho em một cuộc sống tốt đẹp, em sẽ cho ông ấy thấy…nhất đinh em sẽ không gục ngã mà luôn sống vui vẻ, sẽ không để ông ấy được đắc trí.

Em mạnh mẽ lắm phải không? Hình như vì em quá mạnh mẽ nên vỏ bọc em tự tạo ra cho mình khiến anh lùi bước và bỏ cuộc, anh không còn muốn bảo vệ cho em nữa. Đó là vì anh không hề hiểu em, nếu hiểu… anh sẽ không để em một mình. Em… thực ra cũng chỉ là một đứa con gái nhỏ bé, lúc mệt mỏi cũng muốn có một bờ vai để tựa vào. Dù sao thì bây giờ em có nói gì anh cũng không nghe thấy!

Đăng bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *