Rẽ lối nào cũng gặp nhớ thương!

Mối tình thuở hai mươi vụng dại, đáng lí ra tôi đã giống rất nhiều cô bạn của mình, chỉ đơn giản là yêu, không nghĩ suy quá nhiều, không sợ sệt mất mát quá nhiều, có lẽ… mọi chuyện đã khác.

Tôi đang trên chuyến hành trình trở về kí ức – Hà Nội miền thương nhớ, à không, miền đau…

Chuyến bay cất cánh từ Paris hoa lệ, khi những vệt đèn mờ nhoà rồi mất hẳn, tôi nhận ra mình vẫn còn tha thiết lắm với con người thuộc về miền kí ức.

Tôi 26 tuổi, đủ thời gian vắt vai vài mối tình bồng bột. Xa nhất là cậu bạn tóc xù ở quãng 17, gần nhất là chàng trai người Pháp lãng mạn có đôi mắt hút hồn tôi vừa mới nói lời chia tay trước lúc lên chuyến bay này. Vậy mà anh, chàng trai ở ngưỡng hai mươi, có quyền năng gì để tôi mãi vấn vương đến vậy…
Hà Nội tháng Mười, hoa sữa mắc hương mọi nẻo. Đêm thành phố lên đèn rực rỡ, cơn gió ùa về se sắt tim yêu. Tôi vẫn quen với một Hà nội tháng Mười như thế đấy. Mùa gió ấy chúng tôi quen nhau và cũng vẫn mùa ấy, đi khỏi cuộc đời nhau như là gió thoảng. Ấy thế mà nỗi đau để lại vẫn nhoi nhói mỗi khi gió mùa về. Chính tôi là người đã đánh rơi hạnh phúc của mình, đã thử thách quá độ tình cảm của anh và hơn hết, làm anh đau vì sự vô tình hiển hiện dù tình cảm với anh, chưa bao giờ tôi dối trá, chưa bao giờ tôi hững hờ nhưng tôi vốn vậy, không thích thể hiện nhiều, tôi sợ người ta biết tôi dành tình cảm cho ai đó quá nhiều rồi coi đó là yếu điểm để dồn dập tôi. Hơn hết tôi rất biết tiết chế cảm xúc của mình.

Mối tình thuở hai mươi vụng dại, đáng lí ra tôi đã giống rất nhiều cô bạn của mình, chỉ đơn giản là yêu, không nghĩ suy quá nhiều, không sợ sệt mất mát quá nhiều, có lẽ… mọi chuyện đã khác.

Lâm là một chàng trai ấm áp, chúng tôi làm bạn không lâu và chính tôi là người vớt anh ra khỏi nỗi đau tình đầu. Mối tình ấy tôi từng chứng kiến, quả thực nó đẹp và đáng ngưỡng mộ đến nỗi tôi từng ao ước có một người như Lâm đến cạnh bên đời. Lâm đến thật vậy mà cuối cùng, tôi vẫn chẳng thể giữ được anh.

Yêu Lâm, tôi luôn cảm giác như mình là kẻ thay thế vậy. Nghe buồn cười, phải không? Vậy mà thật, từng chứng kiến Lâm suy sụp vì mối tình tan vỡ, từng an ủi Lâm rồi buộc tim mình nơi anh lúc nào chẳng hay. Đến một quãng Lâm hỏi với tôi anh là ai, tức là vị trí của tôi với anh lúc đó cũng rất quan trọng rồi, rồi thổ lộ tình cảm của mình, ai có thể yêu thương trọn vẹn một người như thế? Tôi luôn lo lắng tình cảm nơi Lâm chỉ là ngộ nhận, chỉ đơn giản là tôi có thể cảm thông với anh nên tình yêu ấy, thiếu những nồng nhiệt thanh xuân cần có. Vì lẽ ấy, tôi luôn để Lâm nghĩ rằng anh yêu tôi nhiều hơn tôi yêu anh, rằng tôi có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào để thấy anh nồng nhiệt hơn. Nhưng có lẽ tôi tham lam quá nên bây giờ mới phải đau nỗi đau như vậy.

Sự ngọt ngào nơi Lâm luôn làm tôi ấm áp nhưng tôi không bao giờ nói ra điều đó, không nói với Lâm tôi hạnh phúc thế nào mà cứ chỉ giữ cho riêng mình vậy thôi. Ba năm yêu nhau, tôi chưa bao giờ chủ động nói tôi nhớ anh, chưa bao giờ chủ động thể hiện tình cảm của mình dù những bận Lâm công tác xa nhà, tôi thấy mình đứng ngồi chẳng yên. Ngẫm lại thấy mình cứng đầu thật, lí trí quá để hạnh phúc tuột lúc nào chẳng hay.

Lâm thích chờ tôi đầu con ngõ nhỏ. Bận mới yêu nhau, có sáng tôi tất tưởi xách túi đi làm, đi nhanh ra điểm chờ xe bus, rẽ trái một chút thì đã thấy Lâm chờ sẵn. Sáng tháng Mười trời Hà Nội trong veo, nắng cũng trong và còn se se lạnh, tôi thích cái cảm giác Lâm vòng tay nắm lấy tay mình, thủ thỉ:

– Ôm anh đi!

– Còn lâu… – tôi dài giọng rồi cười khúc khích.

– Vậy cứ cho anh nắm tay thế này nhá!

Cả hai cùng cười yên lặng. Lúc đó tôi thú vị mãi sự trong veo của mối tình giữa cô gái 20 và chàng trai 21. Trong như nắng, ấm áp như cái nắm tay giữa sáng Hà Nội trở gió, chỉ vậy thôi, là đủ!

Bằng việc tiết chế nhiều thứ, mối quan hệ giữa tôi và Lâm luôn luôn bình ổn. Không tranh luận, không cãi vã. Những hờn ghen chỉ đến khi tôi nhớ về mối tình đầu của anh một cách rất tình cờ, tôi ngốc nghếch đem mình ra so sánh, rồi hỏi Lâm hình như bên tôi, anh không vui vẻ và hạnh phúc như trước đó, rằng hình như tôi lạnh nhạt với anh,…và dù Lâm có trả lời ra sao, tôi vẫn có lí do để giận anh một chút trong khi Lâm chẳng có lỗi gì, những lúc đó, Lâm hay nựng má tôi:

– Đồ hâm!

Nửa đùa nửa thật nhưng tình đầu của Lâm chưa bao giờ thôi ám ảnh tôi, vì đã từng chứng kiến trọn vẹn, vì đã từng thấy anh hạnh phúc bên một người khác mà không phải hạnh phúc giản đơn, nghĩ đến đó tôi hay thấy cổ họng mình nghèn nghẹn dù cô gái đó đã hoàn toàn ra khỏi cuộc sống của anh. Người ta nói tình đầu dạy con gái biết cách yêu hơn nhưng là thứ mà con trai không bao giờ rũ bỏ, tôi sợ những phán xét chắc như đinh đóng cột ấy, vì Lâm nói anh đã quên, tôi ngờ anh nói dối mà cho dù nó là thật, tôi sẽ buồn nếu về sau biết rằng anh đã quên tôi nhanh như vậy. Nghĩ lại, con gái như tôi thực tình quá khó hiểu, dù ai cũng ca ngợi người như Lâm tinh tế vô cùng, ấy thế mà đến một quãng cũng phải chào thua.

Chia tay Lâm, tôi khóc – việc mà trước đây chưa bao giờ tôi nghĩ đến, khóc vì một người con trai hay một tình yêu nào đó. Lúc đó là Lâm nói chia tay, tôi không lường được và bị sốc quá nhiều. Lâm nói không phải anh hết yêu tôi, chỉ là anh thấy mệt và lo không thể đuổi kịp những mộng ước nơi tôi, anh lo tôi thất vọng, anh sợ tôi cuối cùng sẽ bỏ lại anh. Tôi lúc đó không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ với cái bản chất hiếu thắng, kiêu ngạo cố hữu của mình, mối tình gần ba năm trời kết thúc nhanh như làn gió thoảng qua. Tháng ngày sau tôi hối hận, giá mà mình đừng lí trí quá nhiều, giá mà mình chịu vỗ về những khao khát yêu thương nơi Lâm thì có lẽ bây giờ, tôi đang hạnh phúc lắm. Nói làm chi, hối hận chi những thứ đã qua rồi, tôi vẫn phải miễn cưỡng bảo vậy để vỗ về nơi tim bồi hồi lỗi nhịp thương nhớ, đau, nhưng đành chấp nhận thôi.

                                            
Ba năm qua, tôi vẫn luôn khát thèm cái nắm tay của anh mỗi độ Hà Nội vào mùa hoa sữa. Lâm không hay đến đón tôi tận cổng vì ngõ rất hẹp, tôi sẽ đi bộ ra, rẽ vài ngã nhỏ và thấy anh chờ sẵn, cảm giác an yên lạ lùng. Hai đứa sẽ nắm tay nhau đi dạo hết con đường gần chỗ tôi, có khi chẳng nói gì, chỉ yên lặng bên nhau như thế. Có lần tôi tự dưng hơi gắt với Lâm vì con nhỏ cùng phòng vừa bị người yêu nó phụ, rồi phán xanh rờn:

– Rồi em sẽ là người bỏ anh trước!

Tôi lúc ấy vô tâm không nghĩ đến cảm giác của anh, đâu hay lời mình vô tư làm anh phải suy nghĩ. Dù thật sự là một đứa luôn tỏ ra cứng rắn như tôi không thể nào chịu được cảm giác mình bị bỏ lại, dù thật là tôi luôn nghĩ, đúng hơn là bất an rằng tình yêu là một điều gì đó vô cùng tạm bợ, có nắm được cũng không cách nào làm cho nó ở bên mình mãi mãi. Tôi không cho Lâm hứa hẹn, bản thân tôi cũng không hứa gì với anh, ở cạnh nhau mà tôi luôn nhắc nếu mai này chia xa, vô tâm không biết mình đã tạo ra trong lòng anh một suy nghĩ, rằng tôi có thể bỏ anh đi bất cứ lúc nào, giờ thì tôi biết cảm giác đó đau, rất đau, khi yêu thương không vẹn tròn, chưa bao giờ là dễ chịu…

Tôi nhớ mình từng nói với Lâm khi anh quá săn sóc cho tôi:

– Anh yêu em quá, anh sẽ khổ!

– Tại sao?

– Ai yêu em rồi cũng khổ thôi, mệt lắm đấy. Em dễ thay đổi. Nên nếu có thể, hãy cứ bình thường mọi chuyện, có được không?

– Anh không sợ! – vòng tay ôm của Lâm chắc nịch quàng qua tôi vào một chiều Hà Nội trở gió mùa đông bắc, tôi vẫn cười vô tư mà không thể thấy lòng Lâm nổi sóng, phải mượn cái ôm quàng lấy tôi để tự trấn an mình. Chỉ vì tôi quá sợ sự vô tâm của mình làm tổn thương những xúc cảm nơi Lâm nên mới “cảnh báo” anh như vậy, ai dè…

Nhận học bổng du học, tôi ríu rít báo cho Lâm, tưởng như mọi vui sướng vỡ oà. Thế mà câu trả lời của Lâm làm tôi không ngờ tới. Tôi sẽ không bao giờ quên nét mặt của anh vào giây phút đó, nó xô đổ mọi kì vọng, nó giết tim tôi đầy đau đớn và mau chóng nhưng tôi chấp nhận nhanh, trước giờ vẫn vậy. Lâm bảo tôi:

– Anh nhận công tác trong Nam rồi, em đi du học Pháp, rồi đến ngày cũng phải mất nhau. Anh biết, lâu nay chưa bao giờ em muốn gắn bó lâu dài cùng anh, vậy nên kết thúc sớm, nơi đó có người hợp với em hơn.

Nét mặt Lâm tối sầm phút giây quay lưng lại, không kịp thấy tôi ngã rạp xuống vì quá sốc nhưng rồi sau đó, tôi không cố tìm lí do cho những lời Lâm nói, coi đó như một con người bội bạc mà mình nên quên, vậy mà sao vẫn chẳng thể nguôi ngoai…

Sang đất Pháp, tôi hoà nhập nhanh chóng, nhanh chóng quên Lâm, nói là quên chứ thực ra là xếp anh vào một ngăn cũ kĩ của kí ức, sao quên được, Lâm là người đã ghì trong lòng tôi một khoảng lớn vô cùng mà có lẽ cho tận đến những ngày sau cuối, tôi vẫn không thể quên anh. Tôi lao mình vào những cuộc tình mới, một chàng trai người Pháp lịch thiệp, lãng mạn và nồng nhiệt, những tưởng là hình mẫu trong mơ, ấy vậy mà cảm xúc cứ trơ lì phát ghét! Giây phút mình lạc lõng giữa cuộc vui, tôi biết Lâm quan trọng nhường nào, không chỉ là thói quen mà còn là những mảnh ghép xúc cảm, đã vỡ vụn và xa rời mãi mãi…

– Xịch! – tiếng cửa taxi bật mở, tôi choàng tỉnh, người lái xe cười tươi, lịch sự mời tôi xuống sau khi đã khuân hết đồ đạc ra ngoài trước. Tôi cười đáp lại, xuống xe rồi nhìn chiếc taxi phóng vụt đi, bây giờ là mười một rưỡi đêm, tôi nhận ra mình chơ vơ giữa con phố vắng, giọng anh trai hồ hởi nói sẽ ra đón tôi ngay vừa tắt dần qua điện thoại. Tôi càng chếnh choáng tợn khi làn gió đưa thoảng hương hoa sữa, là Lâm đứng góc phố đó đợi tôi mỗi sớm khi gió mùa vừa kịp mơn man những xúc cảm nơi tim, đã quá xa, rất xa rồi. Ngã tư đêm gió mùa về, đèn cao áp vẫn rực chiếu những bóng cây xiêu vẹo, đi thẳng là về nhà, con đường trước mặt đã in bao lần dấu chân qua nhưng anh đã không còn đứng đợi, rẽ lối nào thấy lại nhớ thương đây…?

Theo Di An / Trí Thức Trẻ

Đăng bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *