Em chẳng hề mạnh mẽ đâu anh à…

  –  Mất anh trong khoảng hồi ký dài chênh vênh đến đau lòng, em mới biết, mình chẳng còn mạnh mẽ như lúc đầu từng nghĩ…

Mất anh trong khoảng hồi ký dài chênh vênh đến đau lòng, em mới biết, mình chẳng còn mạnh mẽ như lúc đầu từng nghĩ.

Ngày mình xa nhau, em mỉm cười an yên, dặn lòng phải kiên tâm sống thật vui, thật tốt những ngày không anh. Chỉ cần tim bớt nhớ, tâm bớt mong, lòng sẽ bớt đau. Em đã sống như thể mình chưa từng gặp nhau, yêu nhau, rồi có nhau. Em thỏa sức làm những gì mình muốn, dặn lòng phải mỉm cười, dù là phút chốc mình có tình cờ chạm mặt, dù là thi thoảng cứ mông lung nhớ về, dù là khoảnh khắc có đau lòng, hụt hẫng…

Em đã gồng mình lên gắng gượng như thế, rất lâu, rất lâu rồi…

Mãi cho đếnkhi bất giác ngoái đầu nhìn lại, em thấy mình vốn dĩ chưa một khoảnh khắc nào quên anh. Gắng gượng làm gì để rồi mệt nhoài đuối sức? Khi mà em cố ép mình vùi đầu vào công việc, tạo cho mình cái vỏ bọc bận rộn chẳng ngơi nghỉ, để rồi chỉ một giây phút buông lơi, tất cả ký ức về anh lại thi nhau ùa về, vẹn nguyên, tròn đầy. Khi mà em cố sức tạo cho mình thật nhiều các mối quan hệ khác, để rồi ngẫm lại, chẳng ai chân tình thật tâm. Khi mà ngày ngày em cố gượng mỉm cười thật tươi, để rồi đêm đến, nước mắt cũng không chảy được, niềm đau khắc khoải không yên.

Đã từng vẹn nguyên thuộc về, đã từng dốc lòng tin yêu, đã từng tận tâm níu giữ, đã từng bên nhau khoảnh khắc, thì hà cớ gì bảo tim đừng nhớ, lòng đừng mong, tâm đừng đợi, nước mắt đừng rơi ngày mình vội vã lạc nhau? Chỉ một ký ức về anh cũng làm em ngẩn người trăn trở, chỉ một hình bóng mơ hồ cũng làm tim loạn nhịp không yên. Vì vốn dĩ em chỉ gạt người dối mình, vì vốn dĩ em chưa từng quên, vì vốn dĩ là em rất nhớ, vì vốn dĩ em chẳng hề mạnh mẽ…

An Khuê

Đăng bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *